Bài thơ dang dở
Tôi
đi, tôi đến những nơi không biết
Tôi
dừng chân khi mõi gối lưng còm
Tôi
lang thang đi khắp núi cùng non
Tôi
tìm, tôi kiếm, người tôi tha thiết
Người
đến với tôi, mỗi khi tôi viết
Người
ra đi, tôi vẫn cứ mơ màng
Tâm
tư thường nghĩ, bóng người thấp thoáng
Tôi
vội vàng, tìm gặp, mãi biệt tâm
Người
đến với tôi, như làn sóng biếc
Tóc
xanh xanh, phản chiếu ánh màu da
Trong
bụi nước, tôi viết lời tha thiết
Gieo
nhớ thương, người ở tận nơi xa
Những
hình ảnh, mơ màng, người rảo bước
Tôi say mê, theo dỏi bóng
người đi
Người qua rồi, tôi vội viết
bài thi
Tôi sợ, người đi, bao giờ trở
lại
Người với tôi, quen thuở từ
kiếp trước
Tôi bên này, người tận mãi bên
kia
Tôi thấy người khi mặt trời
chiếu nước
Tôi trông người, tha thướt dáng
yêu kiều
Hững hờ, người thông thả bước
kiêu sa
Bỏ lại tôi, một mình trong hiu quạnh
Tôi lân lân, cố viết, mãi chẳng
ra
Tôi bừng tĩnh, ôi thôi trong
giấc mộng.
Đàn chim Ô, đã vổ cánh bay đi
Cầu kia, bao giờ nối lại vần
thi
Tôi viết lại, bài thi đang
dang dở
Mở trang thư, không viết hết
bao giờ
Trúc Khương
Một ngày buồn nhớ
26/02/2011 Vitry