Khóc Em đã mất
Trong lặng lẽ, tôi gào tôi thét
Trong
u buồn, đượm nét đau thương
Sống chi trong cảnh chán
chường
Sống chi trong kiếp, đoạn
trường khổ đau
Máu tôi lạnh, mật sao tươm đắng
Ướt cả người, ướt thấm hồn
tôi.
Vui chi một kẽ chán đời,
Cười trong nức nở, khóc lời ly
biệt.
Hồn vất vưởng, thân thiệt đã
chết.
Tôi lang thang biết phải đi
đâu
Sống chi ôm mối u sầu.
Ngưòi tôi nhuộm phải một mầu
đắng cay
Khúc ruột tôi, đang tay cắt
đứt
Tôi đau, tôi khóc, nhức tận
tim
Tôi kiệt sức, phải nằm im
Lắng nghe hơi thở, đi tìm giấc
mơ
Mắt kia ướt, dòng thơ rơi mãi ,
Đôi hàng mi lệ chảy lê thê,
Người tôi, thực đã hôn mê
Lòng tôi, đau đớn não nê chán
chường
Hởi tạo hóa, dòng đường bi đát
Bất công chi, dẩm nát làm chi
Sao không mở lượng từ bi
Sao không xóa cảnh chia ly khổ
nàn .
Trúc Khương
Khóc người Em ra đi
17/01/2010