Tự thán
Bút chưa hạ, mực đà tuôn chảy
Lòng chưa nguôi, nhưng mãi mãi sầu
Số này, không biết về đâu
Thôi đành phó mặc con tàu thế gian
Mới ngày nào, tình
đang tha thiết
Tay trong tay, nắm
xiết chặt nhau
Êm đềm, thơ mộng
biết bao
Keo sơn, gắn bó không
sao tách rời
Trong phút chốc,
cuộc đời thay đổi
Mối duyên tình, trôi
nỗi chơi vơi
Cuốn đi, không thốt
một lời
Phủ phàng để lại mình
tôi u sầu
Cơn bảo lửa, đốt cầu
hy vọng
Trong mưa ngâu, nát
mộng lâu đài
Chỉ toàn, cảnh huống
bi ai
Lang thang tôi
đứng ngày ngày hoạnh hiu
Tôi muốn hét, nhưng tim nghẹn ứ
Tôi muốn yên, sao cứ cản ngăn
Tạo hóa ban, nói một đàng
Tôi đã chết, trong muôn ngàn tuyệt vọng.
Trúc Khương
Đêm thức giấc
4/02/2008
Cuối năm Đinh Hợi