Tam su

Tam su

samedi 2 juillet 2011

Lá thu


Lá thu

Lá thu mãi rụng bên đường
Người thu lưu luyến tình thương mặn nồng
Tay đưa lượm mãi chẳng xong
Nhặt từng chiếc lá, lòng trong nặng tình

Lá ơi sao lá làm thinh
Cho tôi nhắn gởi ân tình nơi xa
Tình này, từng chiếc lá ra
Lá vàng lá úa, lòng ta không sờn

Lá ơi hay lá giận hờn
Như ai như oán, thẩn thờ bay đi
Quên lại chiếc lá lời thi
Tâm tư, nhắn gởi tình si lở rồi

Lá rơi xào xạc không thôi
Than thân như trách, ly bôi ngày nào
Lá buồn lá khóc thương đau
Lá đau lá khổ lao xao lìa cành

Thư kia lá nói chẳng đành
Mang đi dòng chữ mong manh gửi người
Thôi thì cứ để vui cười
Không như lá cứ bùi ngùi thở than


Trúc Khương
Cảm hứng nhặt lá thu
Mùa thu 2010

mardi 21 juin 2011

Tuyết trắng

Tuyết trắng

Đông về, trắng phủ ánh dương
Tuyết kia bao phủ tang thương một màu
Lòng tôi như cắt như đau
Người tôi sao mãi nao nao nỗi lòng

Tuyết kia, ngăn kẻ sang sông
Lòng tôi lạnh buốt, sao không hết sầu
Cuộc đời tựa cảnh biển dâu
Sao tôi không tránh khỏi câu thường tình.

Gió đông từ lúc bình minh
Phất phơ tuyết trắng, dấu in lối về
Lạnh buốt giá, bước lê thê
Âm thầm đếm bước mãi mê mong chờ

Hồ Gương phẳng lặng bao giờ
Hơi sương, gió tuyết lơ thơ vô tình
Gương kia lắp lánh xinh xinh
Tim tôi xao xuyến bóng in dạt dào

Mặt Gương sáng chói ngọt ngào
Trông Gương tuyết phủ một màu trắng tinh
Tuyết ơi, sao tuyết vô tình
Tan đi tuyết hởi, tôi nhìn mặt Gương .

 Trúc Khương
Mùa Đông 2010-12-25
Mến tặng QH-TG

Nỗi buồn thiên thu

 
Nỗi buồn thiên thu

Xin đừng ai nói chữ thương tôi
Nghe như tưởng, thỏi vôi trong bình
Đắng cay chua chát, phận mình
Đời tôi mệt mõi chử tình vấn vương

Trải một thời yêu đương tha thiết
Để lại tôi, một cảnh phù du
Đau thương chua xót thiên thu
Luyến lưu chi nữa, cho dù kiếp sau

Đời trấn thế, biết bao khổ hạnh
Thế mới hay  bản tánh con người
Buồn vui, tủi nhục, ai ơi
Xa rời phiền não, thảnh thơi mới là

Nhưng khổ nỗi, ta bà không thế
Vấn vương kia không thể xa rời
Tựa như kẻ lỡ ra khơi
Lênh đênh không biết phương trời nương thân

Đã trót vào chốn nhân và quả
Thôi ta thì mặc cả với đời
Hoa kia, cảnh nọ vui chơi
Mặc cho thế sự, lời người thế gian.

Trúc Khương
29/02/2008
Đêm tĩnh lịch

Bức thư không gởi

Bức thư không gởi


Trên đường tuyết, thảnh thơi rong bước
Rét căm căm, mặt nước lững lờ
Đăm đăm, chân bước hững hờ
Thẫn thờ, đi mãi, bên bờ đau thương

Tuyết trắng tinh, vấn vương lả tả
Muôn ngàn sao thông thả đẩy đi
Đời tôi hai chữ chia ly
Hồn tôi sao mãi sầu bi chất chồng

Mây tuyết lạnh, phập phồng tha thước
Gió cuồng phong, đẩy bước tôi đi
Tuyết ơi, tuyết đến làm chi
Tuyết đem tâm sự, ghi thêm nổi sầu

Môi mấp mái, nguyện cầu, không dứt
Chốn xa xôi, người bức dây tơ
Mơ màng, lưu lại vần thơ
Bàng quàng thức tỉnh, giấc mơ ân tình

Trên giấy trắng viết in chữ tuyết
Sắc trắng trinh nguyên, viết nỗi lòng
Tâm này, chôn chặt sang đông
Bụi bay tuyết mỏng mắt trông, chữ sầu

Tiếng rổn rảng nghe đâu trên đá
Không chừng dẫm nát lá thư tôi
Tuyết kia nay đã vở rồi
Thư còn đâu nữa, ôi thôi mất rồi ! !!

Trúc Khương
Mùa Đông 2010
Cảm hứng trên tuyết trắng

samedi 18 juin 2011

Cảnh tình Thu

Cảnh tình Thu
  (vịnh cành, lá thu)

Gió lay động, tình thu heo hắc
Bóng chiều tà, nắng tắt vầng dương
Gặp nhau sao lại yêu thương
Bây giờ dung rủi nửa đường đứt đôi

Nhớ thưở trước bên đồi hẹn ước
Đôi uyên ương tha thướt liền nhau
Thì thầm, thỏ thẻ, rì rào
Tình trong như đã, yêu nhau mơ màng

Nhưng đâu biết, phũ phàng đưa tới
Ngọn gió thu phất phới thổi qua
Lá thu rơi rụng là đà
Hồ thu ngây ngất đượm màu vấn vương

Cây với cành, bộ xương trơ trụi
Khóc cho đời lắm nỗi truân chuyên
Ngày nào vui vẻ uyên thuyên
Nay lại rơi cảnh tơ duyên bẽ bàng

Tình với nghĩa, sao không nghĩ tới
Bên nhau hẹn hứa, mới ngày nào
Tình xưa thắm thiết biết bao
Vô tình bạc nghĩa, con tàu đưa chân

Không ngoảnh mặt, lòng lân lân khóc
Thư tình ta, lại đọc kiếp sau
Lòng này ủ rủ, thương đau
Mơ màng thiếp thấy một màu vấn vương

Trúc Khương
  18/11/2010