Nỗi buồn thiên thu
Xin đừng ai nói chữ thương tôi
Nghe như tưởng, thỏi vôi trong bình
Đắng cay chua chát, phận mình
Đời tôi mệt mõi chử tình vấn vương
Trải một thời yêu đương tha thiết
Để lại tôi, một cảnh phù du
Đau thương chua xót thiên thu
Luyến lưu chi nữa, cho dù kiếp sau
Đời trấn thế, biết bao khổ hạnh
Thế mới hay bản tánh con người
Buồn vui, tủi nhục, ai ơi
Xa rời phiền não, thảnh thơi mới là
Nhưng khổ nỗi, ta bà không thế
Vấn vương kia không thể xa rời
Tựa như kẻ lỡ ra khơi
Lênh đênh không biết phương trời nương thân
Đã trót vào chốn nhân và quả
Thôi ta thì mặc cả với đời
Hoa kia, cảnh nọ vui chơi
Mặc cho thế sự, lời người thế gian.
Trúc Khương
29/02/2008
Đêm tĩnh lịch