Tam su

Tam su

vendredi 27 septembre 2013

Trả lại Tôi - Ngày Giổ đầu của Mẹ

Đôi mắt rưng rưng nhớ Mẹ già
Hai hàng lệ, tuôn tràn không ngưng,
Máu tim, thoi thớp đã ngừng,
Người tôi, mõi mệt xem chừng mê man.

Đập đầu lạy, khấn an Ba Má,
Thân bất hiếu, tang ma không trọn,
Tuổi già, không vẹn làm Con,
Uất hận, kiếp kiếp, không tròn báo ân.

                                     Trả lại tôi


Trả lại tôi, tình thương rào rạt,
Êm đềm, vui sướng thuở ngày nào,
Mẹ con, đùm bộc lẫn cho nhau,
Ấm áp, xưa nay, vẫn ngạt ngào.

Thưở ấy, thơ ngây chẳng biết nhiều,
Ước mơ, đền đáp chẳng bao nhiêu,
Mong rằng, khôn lớn lo cho Mẹ,
Vất vả cho người, mãi chắt chiu.

Mẹ thấy Con thơ, mãi miệt mài,
Đêm khuya, mòn mõi thức học bài,
Sót sa, lo trẻ, đêm bụng đói,
Ngại con, khổ cực, suốt cả ngày .

Mẹ tôi chữ nghĩa, có bao nhiêu,
Sợ Con, sách học chẳng đủ nhiều,
Sách Tây sách Mỹ, mua không thiếu,
Lo lắng cho Con, hỏi đủ điều .

Nhưng nào, ai đoán được tương lai,
Định số đời Tôi, đã an bày,
Vận đến với Tôi, toàn cay đắng,
Nghiệp trời đã vậy, sống qua ngày.

Một phút lỡ lầm, thân lận đận,
Bao năm, xoay chuyển, óc điên cuồng,
Ngày hai bữa, không ngừng sân hận,
Tâm tư, phiền nảo với u buồn.

Mẹ tôi, lo lắng bởi vì Con,
Hạnh phúc, rồi đây sẽ vỡ toan,
Mẹ nhìn, Mẹ vẫn như không biết ,
Mắt Mẹ u buồn, lệ Mẹ loang.

« Đạo lý, đời nay, hết chữ tình,
Luân thường, hai tiếng nghe xa lạ,
Nghĩa kia, nói đến chẵng phải cười,
Thé phiệt trâm anh, chỉ thế đa.

Quan niệm đời nay đã khác rồi,
Mẹ chồng, hai tiếng nói ngoài môi,
Chẳng phải lòng thương, chẵng chút tình.
Chẳng chi kính trọng, chẳng phải nhìn ».

« Than ôi, người đã, chọn lầm nhà »,
Mẹ người không trọng, đã như pha,
Chuyện mình đã trọn, xem như hết,
Gia giáo, đời nay, chỉ mình ta.

Nói chi, danh giá với kỷ cương,
Khinh bạc, chê bay, là chuyện thường ,
Sợ chi, tiếng xấu, đời nguyền rủa,
« Mẹ chết rồi, người vẫn không nương ».

Giáo dục ngày nay, tựa cải lương.
Dâu con, chua chát, quá chán chường
Người ơn, nằm đó, rằng không biết,
Đạo đức gia đình, té nói suông.

« Nuốt buồn tủi hận, số hẩm hiu,
Chén cơm chan lệ, chén cơm thiu
Nổi kinh, lệ đổ, tim đau nhức,
           Hỏi thế gian này, có bấy nhiêu

Trả lại Tôi, những ngày thoải mái,
Trả lại Tôi chử HIẾU của con người,
Trả lại tôi tình thương nhân loại,
Người lấy đi, cuộc sống nụ cười.

Trả lại tôi nếp sống hồn nhiên,
Chỉ biết tha nhân với bạn hiền,
Không điêu ngoa, điên cuồng tính toán,
Không mánh mung, chia rẽ tình người.

Không chụp mũ, « chia tình mẫu tử »,
Không dùng lời, « cắt nghỉa cha con »,
Không đạo đức, trong đầy vọng ngữ.
Thọ ơn người, mãi mãi chẵng sờn.

Trả lại tôi bản chất ban đầu,
Trả lại tôi, ngày vui mơ mộng,
Chỉ một ngày, ban phép nhiệm mầu,
Lòng thanh thản,  tâm không chao động.

Trả lại tôi, những gì tôi nguyện,
Không u  buồn, mê khổ, triền miên.
Cho tâm tư, không thoảng u phiền,
Cho thế hệ, đời sau tiếp nhận,


Trúc Khương.
 Tự thán nhớ Mẹ
Ngày giổ đầu 28-09-2013



Mâm cơm canh, Em Bé Tám Tuyết Mai Ottawa Canada, tưởng nhớ 
Anh 4, cám ơn Em nhiều lắm
















Lòng Mẹ  -  Nhạc sỉ Y Vân - Ca sỉ Hoàng Oanh. 

      

vendredi 18 janvier 2013

Một trái tim



Một trái tim

Tôi chỉ còn, trái tim buốt giá
Đang tươm ra những giọt máu màu
Tôi chỉ còn bộ xương, lạnh đá
Trơ trơ hứng chịu nổi thương đau

Chán thay lắm cảnh đời đen bạc
Kinh thay lời nói, với giọng cười
Hồn tôi mệt mõi, thân trôi dạt
U buồn thảng thốt, chẳng nên lời

Ngậm ngùi cay đắng suốt đêm thâu
Nhớ lại, lúc xưa buổi ban đầu
Lụy tình, trắng đen, mờ không thấy,
Đến với người, đến với u sầu.

Đời tôi, mãi mãi gặp lỡ làng,
Để rồi mang hận phải lang thang,
Bỏ cã tương lai, trong lẽ sống,
Tâm nguyện, thôi rồi phải đứt ngang.

Thế thì tim tôi đã nát rồi
Thịt tim phai nhạt bởi đơn côi
Thân tim, đau đớn trong co thắt
Thoi thóp qua ngày, chỉ mình thôi

Trúc Khương
01/03/2008
Mảnh tim vở

Ngẩu hứng với thiên nhiên



Ngẫu hứng với thiên nhiên  


Lê chân rảo bước cảnh non bồng
Vui cùng cây cỏ, với núi sông
Chim muông cầm thú ta là bạn
Sống giữa thiên nhiên, phỉ cã lòng

Tôi đi tìm lại chốn thiên thai
Cảnh cũ khi xưa thấy ngỡ ngàng
Vui chơi ca hát, thôi buông bỏ
Sống ở trần gian, vốn phủ phàng

Cảnh huống con người lắm trái ngang
Đau thương vĩ vãng, ách giữa đàng
Quên lời ân ái, thời xưa ấy
Thoáng nhẹ qua song, ngở mơ màng

Vui sướng, chi bằng sống hôm nay
Lang thang khắp chốn chẳng ngày mai
Lạc thú nhiệm mầu ta cứ hưởng
Con tàu định mệnh đã an bài

Trúc Khương
7/03/2008
Ngẫu hứng lang thang

Cảnh thu



Cảnh Thu



Gương phẳng lặng, khói sương nhè nhẹ
Thoang thoảng bay, khe khẻ thì thào
Lòng thu u ẩn năm nào
Bây giờ thu đến nhuộm màu thê lương

Hiu hiu thổi, hạt sương lạnh buốt
Tái tê lòng, đã nuốt thời gian
Chuyện tình những luống trái ngang
Giải bày tâm sự, lang thang đi tìm

Người thu hỡi, sao im, không nói
Không trả lời, câu hỏi tại sao ?
Bỏ đi không nói lời nào
Tình thu vương vấn, bao ngày nhớ thương

Tái tê lòng, vấn vương ảo ảnh  
Khói thu bay, tựa cảnh bồng lai
Chạnh lòng, thổn thức ngày mai
Con đường dẩn đến thiên thai nơi nào ?

Nơi ấy, chỉ toàn màu lá rụng
Tro trọi cành, xương sụn đau thương
Mơ màng, cảnh vật vấn vương
Vầng dương đã dến, màn sương tan nhòa

Hơi sương thoảng, gió hòa lạnh giá
Đẩy đưa chia cách, phải buông cành
Xác xơ, áo nảo, không đành.
Chia lìa vĩnh biệt, long lanh lưng tròng


Trúc Khương
Đêm không ngủ
    3/11/2008

Người từ cõi chết



Người từ cõi chết


Tôi đã chết, người tôi lưu lạc
Tìm nơi nương tựa của linh hồn
Vẫn bìết rằng, lòng tôi tan nát
Tôi đi, đi mãi buổi hoàng hôn.

Đời đen tối, âm u cõi sống
Hồn tôi sầu, ôm mãi tâm can
Thân tôi lạnh, tôi tìm hơi nóng
Sưởi lòng trong kiếp sống lang thang.

Giửa cuồng phong, hốn tôi vương vấn
Với dòng đời cứ mãi long đong
Trong ưu buồn, thổn thức thương đau
Người khiếp đảm không còn sức sống

Tôi lạc bước trong cỏi đời ô trọc
Lầm đường nên kiếp sống phiêu lưu
Con đường đi, mình tôi cô độc
Bước chân đi, của kẻ đui mù

Tôi đã chết, phải tôi đã chết
Sống âm thầm, hết kiếp trần ai
Đời có hỏi, tôi không kể hết
Câu chuyện tình, chẳng có ngày mai



Trúc Khương
  11/03/2008
Đêm kinh hoàng