Đôi mắt rưng rưng nhớ Mẹ già
Hai hàng lệ, tuôn tràn không ngưng,
Máu tim,
thoi thớp đã ngừng,
Người tôi,
mõi mệt xem chừng mê man.
Đập đầu lạy,
khấn an Ba Má,
Thân bất
hiếu, tang ma không trọn,
Tuổi già,
không vẹn làm Con,
Uất hận,
kiếp kiếp, không tròn báo ân.![](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjyPai4QCLTRrZaqD7CYTayQ_Njdf8NjMncbzjqlxQl3GS71Eb4i_hrT9mN46_DgUKfgMQw-uob2i-ESmgE0jvS6YWW8Xa4R1ch41Qp4K7GMTrli30OlE9m0t-Zen5obqI_Zmg0Ls3K8t8/s1600/Photo_identite3.jpg)
Trả lại tôi
Trả
lại tôi, tình thương rào rạt,
Êm đềm,
vui sướng thuở ngày nào,
Mẹ
con, đùm bộc lẫn cho nhau,
Ấm áp,
xưa nay, vẫn ngạt ngào.
Thưở
ấy, thơ ngây chẳng biết nhiều,
Ước
mơ, đền đáp chẳng bao nhiêu,
Mong rằng, khôn lớn lo cho Mẹ,
Vất vả
cho người, mãi chắt chiu.
Mẹ
thấy Con thơ, mãi miệt mài,
Đêm
khuya, mòn mõi thức học bài,
Sót
sa, lo trẻ, đêm bụng đói,
Ngại con,
khổ cực, suốt cả ngày .
Mẹ tôi
chữ nghĩa, có bao nhiêu,
Sợ Con,
sách học chẳng đủ nhiều,
Sách
Tây sách Mỹ, mua không thiếu,
Lo lắng cho Con, hỏi đủ điều .
Nhưng nào, ai đoán được tương lai,
Định số đời Tôi, đã an bày,
Vận đến với Tôi, toàn cay đắng,
Nghiệp trời đã vậy, sống qua ngày.
Một phút lỡ lầm, thân lận đận,
Bao năm, xoay chuyển, óc điên cuồng,
Ngày hai bữa, không ngừng sân hận,
Tâm tư, phiền nảo với u buồn.
Mẹ tôi, lo lắng bởi vì Con,
Hạnh phúc, rồi đây sẽ vỡ toan,
Mẹ nhìn, Mẹ vẫn như không biết ,
Mắt Mẹ u buồn, lệ Mẹ loang.
« Đạo lý, đời nay, hết chữ tình,
Luân thường, hai tiếng nghe xa lạ,
Nghĩa kia, nói đến chẵng phải cười,
Thé phiệt trâm anh, chỉ thế đa.
Quan niệm đời nay đã khác rồi,
Mẹ chồng, hai tiếng nói ngoài môi,
Chẳng phải lòng thương, chẵng chút
tình.
Chẳng chi kính trọng, chẳng phải
nhìn ».
« Than ôi, người đã, chọn lầm nhà »,
Mẹ người không trọng, đã như pha,
Chuyện mình đã trọn, xem như hết,
Gia giáo, đời nay, chỉ mình ta.
Nói chi, danh giá với kỷ cương,
Khinh
bạc, chê bay, là chuyện thường ,
Sợ
chi, tiếng xấu, đời nguyền rủa,
« Mẹ
chết rồi, người vẫn không nương ».
Giáo
dục ngày nay, tựa cải lương.
Dâu con,
chua chát, quá chán chường
Người
ơn, nằm đó, rằng không biết,
Đạo
đức gia đình, té nói suông.
« Nuốt buồn tủi hận, số hẩm hiu,
Chén cơm chan lệ, chén cơm thiu
Nổi kinh, lệ đổ, tim đau nhức,
Hỏi thế gian này, có
bấy nhiêu.»
Trả
lại Tôi, những ngày thoải mái,
Trả
lại Tôi chử HIẾU của con người,
Trả
lại tôi tình thương nhân loại,
Người
lấy đi, cuộc sống nụ cười.
Trả
lại tôi nếp sống hồn nhiên,
Chỉ
biết tha nhân với bạn hiền,
Không
điêu ngoa, điên cuồng tính toán,
Không
mánh mung, chia rẽ tình người.
Không
chụp mũ, « chia tình mẫu tử »,
Không
dùng lời, « cắt nghỉa cha con »,
Không
đạo đức, trong đầy vọng ngữ.
Thọ ơn
người, mãi mãi chẵng sờn.
Trả
lại tôi bản chất ban đầu,
Trả
lại tôi, ngày vui mơ mộng,
Chỉ
một ngày, ban phép nhiệm mầu,
Lòng
thanh thản, tâm không chao động.
Trả
lại tôi, những gì tôi nguyện,
Không
u buồn, mê khổ, triền miên.
Cho
tâm tư, không thoảng u phiền,
Cho thế hệ, đời sau tiếp nhận,
Trúc Khương.
Tự thán nhớ Mẹ