Đêm dài cô đơn
Ngày lại, ngày qua ôm mối hận,
Đếm thời gian, mấy bận u sầu
Đời người chẳng biết về đâu
Ngẫm cười, ngao ngán những câu ân tình ?
Cơm hai bữa, bóng hình áo nảo
Chén thiu chén hẫm, bảo nhau nhìn,
Lẵng lặng, ruột cắt lặng thinh,
Đếm cơm từng hạt, đếm tình, nghĩa
nhân
Đếm những lúc, tâm thần mệt mõi,
Mắt mờ sức cạn, bởi vì đâu ?
Lòng tôi chỉ biết nguyện cầu,
Tâm an tịnh, chuyện buồn sầu, đã chết.
Nợ trần thế, trả hết cho xong,
Kiếp phong trần mới mong thanh tịnh
Thân tàn, nay đã dứt tình
Từ nay như thể lục bình trôi sông.
Cũng đành giữ chữ không, cho trọn,
Đời này, thôi đành chọn cô đơn,
Mắt đui tai điếc câm hờn,
Bước đi lầm lỡ, thẫn thờ lê chân.
Trong cuộc sống, tàn thân, ô nhục,
Mảnh đời trong, khuấy đục không
thôi,
Nhân luân, đạo lý ngoài môi,
Cắt chia tình nghĩa làm đôi thỏa
lòng.
Mẹ nằm đó bảo không nhận biết,
Nghĩa Cha Con, người triệt cho xong,
Nát tan, người đã thỏa lòng,
Đạo lý nhân luân, mấy dòng viết ra.
Trúc Khương
14-09-2014
Một đêm thao thức nhớ Mẹ.