Tôi
muốn sống cuộc đời bình lặng.
Cho
tôi yên, trên chặn đường đời
Buông
thả, mong được thảnh thơi,
Cho
kiếp sống, một cuộc đời phiêu bạc.
Muốn yên, trong ngào ngạt hương vị
của
đau buồn, người bị « mất con »,
Một
người, bất lực, chẳng tròn ;
Lòng
nhục nhả, ngậm bồ hòn, nuốt lệ.
Con,
khấn Mẹ, “ lời thề ” chịu tội,
Bất hiếu
này, Con đội trên đầu,
Nghịch
cảnh, chẳng thốt nên câu,
Danh
gia thế phiệt, phải đâu là thế.
Nói
liên miên bề thế giàu sang,
Những
lời câu, ngao ngán từng ngày,
Mỉa
mai, châm biếm đắng cay,
Qua
cầu chưa hết “ rút ngay nhịp cầu ”.
Ngày
Giổ Mẹ, cuối đầu, xin khóc
Đem,
người vào, không xét cội nguồn,
Lời
qua tiếng lại ngông cuồng,
Tổ
tiên dòng họ, nói suông, bằng thừa.
« Đạo dâu con, xem tựa rơm rác »,
« Nghĩa sanh thành, bát nước đổ sông »
Nghêu
ngao, tựa bán hàng rong
Lương
tri đem bán, lòng không ngỡ ngàng.
Thế
mới biết, tình điên, tình dại,
Lỡ lầm
rồi, mãi mãi, đau thương,
Biết
đời là thế, là thường.
Thôi
thì buông bỏ, chọn đường chữ “ KHÔNG
” .
Trúc Khương
Kỹ niệm Giổ lần thứ 2 của Mẹ
28-09-2014
Ngày Giổ cô đơn