Người từ cõi chết
Tôi
đã chết, người tôi lưu lạc
Tìm
nơi nương tựa của linh hồn
Vẫn
bìết rằng, lòng tôi tan nát
Tôi
đi, đi mãi buổi hoàng hôn.
Đời
đen tối, âm u cõi sống
Hồn
tôi sầu, ôm mãi tâm can
Thân
tôi lạnh, tôi tìm hơi nóng
Sưởi lòng trong kiếp sống lang
thang.
Giửa cuồng phong, hốn tôi vương
vấn
Với dòng đời cứ mãi long đong
Trong ưu buồn, thổn thức thương
đau
Người khiếp đảm không còn sức
sống
Tôi lạc bước trong cỏi đời ô
trọc
Lầm đường nên kiếp sống phiêu
lưu
Con đường đi, mình tôi cô độc
Bước chân đi, của kẻ đui mù
Tôi đã chết, phải tôi đã chết
Sống âm thầm, hết kiếp trần ai
Đời có hỏi, tôi không kể hết
Câu chuyện tình, chẳng có ngày
mai
Trúc Khương
11/03/2008
Đêm kinh hoàng