Đêm tĩnh mịch
Chung
quanh tôi,
một
khung trời đen tối
Tôi
nhìn, tôi đếm .
Những
vì sao
Những
ánh đèn.
Vì
sao lúc tỏ, lúc mờ
Ánh
đèn cái sáng cái lu
Tôi
cứ tưởng đời tôi cũng thế
Sống
cuộc đời không kể đến ngày mai
Đối
với tôi hai chử tương lai
Xa
lạ lắm,
Chử
đắng cay cùng nghĩa.
Một
người câm
Một
người điếc
Đời
tôi chuổi ngày không cảm giác
Không
mơ màng, sống thác như không
Đời tôi chẳng thiết chẳng mong
Chẳng trông, chẳng đợi, mặc
dòng nước trôi
Trúc Khương
Một đêm thức giấc