Tự tình khúc
Thao thức mãi, thế sự an bày
Lo chi chuyện, phôi phai người
đời
Một
đêm trằn trọc chơi vơi
Một
đêm nhớ lại những lời đắng cay
Mới ngày nào tình say tình
thắm
Vai sánh vai, cùng nắm tay
nhau
Trao nhau tiếng nói ngọt ngào
Như mơ như mộng, như thuyền ra
khơi.
Chuyện biển dâu, thói đời đen
bạc
Phủ phàn chi, trổi nhạc biệt
ly
Rồi đây kẻ ở người đi
Tình phai, nghĩa tận, sầu bi
đôi đàng
Đừng lưu luyến, mơ màng người
hởi
Đôi
ta duyên phận bởi trời cho
Ông Tơ bà Nguyệt đôi co
Kẻ cho người lấy ai lo bây giờ
Đành giao phó cho đời định
đoạt
Hạnh phúc này thành đạt tại
thiên
Có không, không có do duyên
Bi thương chồng chất, triền
miên trong lòng.
Trúc Khương