Gương vỡ
Gió đông lạnh buốt, lòng người tê tái
Mối u buồn, bỗng lại ưu tư
Người tôi ôm mối tàn dư
Cớ sao lại phải khư khư để lòng ?
Mảnh gương sáng, đôi mi lấp lánh
Lững lờ ủ rủ, ánh bình minh
Thẫn thờ, góp lại chữ tình
Chân lê bước, ánh mắt nhìn, mơ mộng.
Trong khoảnh khắc, gió đông thổi
tới
Gương kia, trôi nỗi với dòng đời
Tình này không trọn lứa đôi
Bi thương, cảnh củ, tình người
đổi thay
Đã biết vậy lòng ai cứ mãi
Đau buồn chi chuyện xảy ngày
qua
Tưởng rằng không phải của ta
Ôm chi giữ lại, hóa ra, ưu
phiền
Thế mới hay đời liền với khổ
Con người ta, vẫn cố an bày
Đi vào vòng uẩn nào hay
Mong chi chữ thoát, đầu thai kiếp người.
Trúc Khương