Nổi buồn không Tên
Bước
giang hồ, lòng ta trống trải
Bỏ
ra ngoài, mãi mãi chẳng màng
Ta
đi, cuộc sống lang thang
Người
đời không biết ta đang nghĩ gì
Tay
cầm giấy, miệng luôn lẩm bẩm
Gậy
đưa đường, thâm thẩm bước đi
Vần
thơ ngẩu hứng tức thì
Hồn
thơ tuôn chảy, mỗi khi ta buồn
Có
phải tại ta luôn chưa xả
Tâm
tư ta không thả cái sân
Hồn
luôn cứ mãi lân lân
Tìm
nơi yên tĩnh, ân cần tĩnh tâm
Thôi
ta vào sơn lâm trú ẩn
Cô
đơn ta thơ thẩn một mình
Hồi
tưởng lại vĩ vảng như in
Rõ
từng nét, không phai hình bóng củ
Bước
từng bước, lòng người ủ rủ
Dấu
chân đi, vần vũ mây sầu
Đời
người tựa cảnh bể dâu
Sớm
hôm thay đổi, ai sầu ai đau
Tôi
gàu thét, cho tan vũ trụ
Tôi
cười khang, dã thú kinh hoàng
Tôi đi, tôi hát lang thang
Tôi hứng chịu, tình người đang
tráo trở
Tôi đã mất, lờ đờ thoi thớp
Người đan tâm nhận lớp đời tôi
Thế đời biết vậy thế thôi
Lắng nghe kể chuyện, đầu môi ngày
ngày
Trúc Khương
Bước
chân âm thầm
12/05/2008