Kẻ lang thang
Ta
lang thang, tìm nơi bến đổ
Ta
mơ màng, hội ngộ thiên nhiên
Ta
hằng ước chuyện thần tiên
Hay
có phải ta đã điên đã dại
Cõi
ta bà không ai muốn tới
Chốn hồng trần, mong đợi ích
chi
Qua đường kẻ đến người đi
Thương đau đã chịu, lắm khi khổ
nàn
Quên tất cả, không màng danh lợi
Hồn thơ thơi thới với rừng
xanh
Chim kêu, quạ hót trên cành
Trên thảm cỏ, ánh long lanh sương
động
Bên
tai ta, tiếng lòng áo não
Âu
sầu trách phận, bảo làm chi
Phũ
phàng, tấp nập lắm khi
Hoa
kia tàn úa, sống chi ở đời
Kiếp
nhân sinh, người thời sống dở
Chốn
hồng trần, ai mở cửa ra
Luyến
lưu chi, lại kêu ca
Chi
bằng quyết định rời xa tức thời
Sống
trở lại, cuộc đời vui sướng
Thảnh
thơi ta cứ hưởng an nhàn
Sáng chiều cứ mãi lang thang
Tối lại nhắm mắt, ta bàn thế
nhân
Trúc Khương
Nửa đêm thúc giấc
10/02/2008