Tam su

Tam su

mardi 27 novembre 2012

Mộng tưởng - Bài thơ dang dở



Bài thơ dang dở

Tôi đi, tôi đến những nơi không biết
Tôi dừng chân khi mõi gối lưng còm
Tôi lang thang đi khắp núi cùng non
Tôi tìm, tôi kiếm, người tôi tha thiết

Người đến với tôi, mỗi khi tôi viết
Người ra đi, tôi vẫn cứ mơ màng
Tâm tư thường nghĩ, bóng người thấp thoáng
Tôi vội vàng, tìm gặp, mãi biệt tâm

Người đến với tôi, như làn sóng biếc
Tóc xanh xanh, phản chiếu ánh màu da
Trong bụi nước, tôi viết lời tha thiết
Gieo nhớ thương, người ở tận nơi xa

Những hình ảnh, mơ màng, người rảo bước
Tôi say mê, theo dỏi bóng người đi
Người qua rồi, tôi vội viết bài thi
Tôi sợ, người đi, bao giờ trở lại

Người với tôi, quen thuở từ kiếp trước
Tôi bên này, người tận mãi bên kia
Tôi thấy người khi mặt trời chiếu nước
Tôi trông người, tha thướt dáng yêu kiều

Hững hờ, người thông thả bước kiêu sa
Bỏ lại tôi, một mình trong hiu quạnh
Tôi lân lân, cố viết, mãi chẳng ra    
Tôi bừng tĩnh, ôi thôi trong giấc mộng.

Đàn chim Ô, đã vổ cánh bay đi
Cầu kia, bao giờ nối lại vần thi
Tôi viết lại, bài thi đang dang dở
Mở trang thư, không viết hết bao giờ

    Trúc Khương
Một ngày buồn nhớ
26/02/2011 Vitry

Đêm tĩnh mịch




Đêm tĩnh mịch

Chung quanh tôi,
một khung trời đen tối
Tôi nhìn, tôi đếm .
Những vì sao
Những ánh đèn.
Vì sao lúc tỏ, lúc mờ
Ánh đèn cái sáng cái lu
Tôi cứ tưởng đời tôi cũng thế
Sống cuộc đời không kể đến ngày mai
Đối với tôi hai chử tương lai
Xa lạ lắm,
Chử đắng cay cùng nghĩa.
Một người câm
Một người điếc
Đời tôi chuổi ngày không cảm giác
Không mơ màng, sống thác như không
Đời tôi chẳng thiết chẳng mong
Chẳng trông, chẳng đợi, mặc dòng nước trôi

Trúc Khương
Một đêm thức giấc

Khóc người Em mất



Khóc Em đã mất

Trong lặng lẽ, tôi gào tôi thét
Trong u buồn, đượm nét đau thương
Sống chi trong cảnh chán chường
Sống chi trong kiếp, đoạn trường khổ đau

Máu tôi lạnh, mật sao tươm đắng
Ướt cả người, ướt thấm hồn tôi.
Vui chi một kẽ chán đời,
Cười trong nức nở, khóc lời ly biệt.

Hồn vất vưởng, thân thiệt đã chết.
Tôi lang thang biết phải đi đâu
Sống chi ôm mối u sầu.
Ngưòi tôi nhuộm phải một mầu đắng cay

Khúc ruột tôi, đang tay cắt đứt
Tôi đau, tôi khóc, nhức tận tim
Tôi kiệt sức, phải nằm im
Lắng nghe hơi thở, đi tìm giấc mơ

Mắt kia ướt, dòng thơ rơi mãi ,
Đôi hàng mi lệ chảy lê thê,
Người tôi, thực đã hôn mê
Lòng tôi, đau đớn não nê chán chường

Hởi tạo hóa, dòng đường bi đát
Bất công chi, dẩm nát làm chi
Sao không mở lượng từ bi
Sao không xóa cảnh chia ly khổ nàn . 

Trúc Khương
Khóc người Em ra đi
17/01/2010

lundi 26 novembre 2012

Tự tình khúc 2



Tự tình khúc 2

Chốn giang hồ chẳng có mấy ai
Là người tri kỷ, để ta kết tình,
Lang thang từ lúc bình minh
Khi đời xế bóng, biết mình lẽ đôi

Thuyền bỏ mặc, trôi trôi theo gió
Duyên định rồi, tỏ rỏ lắm khi
Mặc đời, ta cứ làm thi
Lá trôi trôi mãi, làm gì vấn vương

Ngồi nghĩ lại, tâm thường đen bạc
Nơi tình trường lưu lạc đau thương
Sống trong bối cảnh chán chường
Lỡ lầm, rước lấy, con đường đơn côi.

Đời là thế, nổi trôi theo sóng  
Ngao du cùng khắp, bóng tịch liêu,
Chim kêu, tiếng hót, đìu hiu,
Thảnh thơi, thơ thẩn, tiêu dao thế đời

Cười vui mặt, tâm tư áo não,
Hoa tươi mở hội, báo xuân sang
Muôn màu đua sắc bên đàng
Không bến đổ, không màng thế sự.

Trúc Khương
Một ngày mưa buồn
25/02/2011

Tự thán 2



Tự thán 2


Chốn thâm sơn, tôi gào tôi hét
Nơi bụi trần, tiếng thét đau thương
Đời tôi rơi hẳn vô thường,
Đời tôi trôi nổi trên đường thế nhân

Trong kiếp sống không phân cao thấp
Trên đường đời, không vấp hơn thua
Mặc ai kẻ bán người mua
Không màn danh lợi, ganh đua thêm phiền.

Lấy trung đạo gắn liền cuộc sống
Giử lòng nhân, mầm móng vi tha
Tiếc gì, giữ mãi chử ta
Tránh sao cho khỏi, kẻ la người cười.

Cõi ta bà, bao người đau khổ
Kiếp hồng trần, không chỗ dung thân
Ngày ngày lại phải tảo tần
Lại thêm vướng bận, cái sân trong lòng

Đừng ưu tư, nhìn dòng nước chảy
Trong cuộc đời, mãi mãi thế thôi
Đau đi, khổ lại qua rồi
Xem như không có trong đời là xong !!!

Trúc Khương
Đêm tĩnh mịch
04/05/2008

Tự thán


                                   Tự thán

Bút chưa hạ, mực đà tuôn chảy
Lòng chưa nguôi, nhưng mãi mãi sầu
Số này, không biết về đâu
Thôi đành phó mặc con tàu thế gian

Mới ngày nào, tình đang tha thiết
Tay trong tay, nắm xiết chặt nhau
Êm đềm, thơ mộng biết bao
Keo sơn, gắn bó không sao tách rời

Trong phút chốc, cuộc đời thay đổi
Mối duyên tình, trôi nỗi chơi vơi
Cuốn đi, không thốt một lời
Phủ phàng để lại mình tôi u sầu

Cơn bảo lửa, đốt cầu hy vọng
Trong mưa ngâu, nát mộng lâu đài
Chỉ toàn, cảnh huống bi ai
Lang thang tôi đứng ngày ngày hoạnh hiu

Tôi muốn hét, nhưng tim nghẹn ứ
Tôi muốn yên, sao cứ cản ngăn
Tạo hóa ban, nói một đàng
Tôi đã chết, trong muôn ngàn tuyệt vọng.

Trúc Khương
Đêm thức giấc
4/02/2008
Cuối năm Đinh Hợi

Tự tình Thu



Tự Tình Thu
                                                                           
Không biết tại sao, lòng tôi thấy quá trống trải, cả không gian nầy chỉ còn lại một mình tôi.
Hay tại vì những chiếc lá thu rơi rụng làm cho tôi cảm thấy cô đơn, con người sống cái chết và cái sống như những chiếc lá  mới ngày nào tươi tốt, khoe sắc xanh tươi mà hôm nay rơi rụng tưởng như ở cuối cuộc đời của kiếp con người, rồi từng chiếc lá lặng lẽ bay đi đáp nhẹ nhàng như làn khói nhẹ xuống mặt hồ thật là phẳng lặng, những cụm cây vàng lá trơ trọi những cành khẳng khiu đang chuẩn bị để hứng chịu từng đợt gió lạnh rét buốt của mùa đông sắp đến.

Những cụm cây phản chiếu xuống mặt hồ như được bao phủ và che chở bởi tấm Gương vĩ đại đang âu yếm nhìn thế thái nhân tình, nhìn cảnh đời ô trọc, nhìn đạo lý đảo điên, nhìn văn hóa lu mờ. Tấm Gương nầy mà  Nàng Thu đang dùng để soi nhìn mặt trái của cuộc đời đang thể hiện hai mặt. Một vầng mây trắng phất phơ một lớp mỏng lơ lững theo mặt hồ, thỉnh thoảng có những tiếng thở than ai oán thật não nùng, thoáng nhẹ như hơi thở của Nàng Thu làm mảnh Gương dịu hiền giao động, lăn tăn gọn nhẹ hình ảnh phản chiếu bóng những cụm cây mơ mộng đang mĩm cười đùa giỡn với Nàng Thu. Tôi chợt nhìn ra, hiểu ra con người trong xã hội hiện nay sống trong ảo tưởng, tâm người giao động tựa như bóng cây lung linh bởi làn gió nhẹ như ru ngủ.

TỰ TÌNH THU

Lá vàng rơi rụng, báo thu tàn
Óng ả sương mai, lấp lánh vàng
Mảnh Gương phẳng lặng, long lanh sáng
Ôm mối tình si, đứt gẫy ngang

Hồn thu thổn thức vẻ u sầu
Tình thu xao xuyến, bởi vì đâu
Đỏ xanh vàng tím, xen mầu thẩm
Thả mình theo gió, rét căm căm

Người thu áo nảo, bóng sầu bi
Gương soi vằng vặc, buổi biệt ly
Vầng mây bao phủ che tâm sự
Dĩ vãng ngày xưa, thuở xuân thì.

Lưu luyến làm chi, thôi hết rồi
Tình cũ ngày nay đã lỗi thời
Qua cơn gió thoảng, dong dong bước
Con thuyền nhẹ lướt, bỏ mặc đời .

Người thu âu yếm nép trong Gương
Mối tình thoang thoảng, nhẹ như sương
Thỏ thẻ thì thầm trong tiếng thở
Mơ màng lưu luyến mối tình vương.


Trúc Khương



Tự tình khúc



Tự tình khúc


Thao thức mãi, thế sự an bày
Lo chi chuyện, phôi phai người đời
Một đêm trằn trọc chơi vơi
Một đêm nhớ lại những lời đắng cay

Mới ngày nào tình say tình thắm
Vai sánh vai, cùng nắm tay nhau
Trao nhau tiếng nói ngọt ngào
Như mơ như mộng, như thuyền ra khơi.

Chuyện biển dâu, thói đời đen bạc
Phủ phàn chi, trổi nhạc biệt ly
Rồi đây kẻ ở người đi
Tình phai, nghĩa tận, sầu bi đôi đàng

Đừng lưu luyến, mơ màng người hởi
Đôi ta duyên phận bởi trời cho
Ông Tơ bà Nguyệt đôi co
Kẻ cho người lấy ai lo bây giờ

Đành giao phó cho đời định đoạt
Hạnh phúc này thành đạt tại thiên
Có không, không có do duyên
Bi thương chồng chất, triền miên trong lòng.


Trúc Khương

lundi 19 novembre 2012

Vịnh cảnh Thu



Vịnh cảnh thu

Gió thu, sóng vổ bên bờ
Lá thu, lặng lẽ hững hờ buông rơi
Người thu, lê bước chơi vơi,
Sương thu, phảng phất buông lời thở than.

Lá rơi, lá bước sang ngang,
Thì thào, lá thở lá than nỗi tình,
Mi này, ướt thuở bình minh,
Buông tay, bỏ mặc chữ tình trái ngang,

Rời cành, lá úa lá vàng,
Tâm tư, bao nở, xốn xang nỗi lòng.
Kiếp này, đành phải long đong
Lá tàn, lá chết gió đông thổi về.

Cành kia, rời lá nảo nề,
Sầu này, cảnh ấy bốn bề vắng tanh,
Lá ơi sao lá nở đành,
Rời đi kiếp số, bỏ cành bơ vơ.

Trúc Khưong
Một cảnh thu lạnh 2012

samedi 17 novembre 2012

Gương vỡ



         Gương vỡ


Gió đông lạnh buốt, lòng người tê tái
Mối u buồn, bỗng lại ưu tư
Người tôi ôm mối tàn dư
Cớ sao lại phải khư khư để lòng ?

Mảnh gương sáng, đôi mi lấp lánh
Lững lờ ủ rủ, ánh bình minh
Thẫn thờ, góp lại chữ tình
Chân lê bước, ánh mắt nhìn, mơ mộng.

Trong khoảnh khắc, gió đông thổi tới
Gương kia, trôi nỗi với dòng đời
Tình này không trọn lứa đôi
Bi thương, cảnh củ, tình người đổi thay

Đã biết vậy lòng ai cứ mãi
Đau buồn chi chuyện xảy ngày qua
Tưởng rằng không phải của ta
Ôm chi giữ lại, hóa ra, ưu phiền

Thế mới hay đời liền với khổ
Con người ta, vẫn cố an bày
Đi vào vòng uẩn nào hay
Mong chi chữ thoát, đầu thai kiếp người.

                       
Trúc Khương